Hồi trước đó, mình chắc chắn được gọi là "cực nhút nhát". Mình nhát người tới độ mà mình không dám mở miệng để hỏi xin cốc nước. Hoặc mình còn chấp nhận đi đường vòng vì không muốn đi qua nơi đông người.
Cho tới khi mình lên Cấp 3, thêm một khoảng thời gian đấu tranh để có một chỗ đứng nhất định. Gọi là chỗ đứng nó to tát chứ thực ra là đi tìm kiếm bản thân. Mình cứ nghĩ mình sẽ thoát ra khỏi vỏ bọc của một introvert tiêu cực rồi nhưng khi đối mặt với đám đông, mình vẫn có chút bài xích.
Tiếp tới khi đi du học, khoảng thời gian 1 năm đầu mình nỗ lực để kết bạn hết sức có thể. Vì mình đang ở một quốc gia mới, mình bỏ lại hết quá khứ ở đằng sau, bắt đầu lại từ đầu. Vậy mà mình vẫn cảm thấy lạc lõng một phút chốc nào đó. Khi bỗng nhiên những điều mình thích lại không tìm được ai đó hoà hợp. Mọi người tin mình đi là mình đã cảm thấy rất rất khác biệt đấy. Sự khác biệt đấy làm mình tủi thân, thật nhiều.
Tính cách của mình vẫn tiếp tục thay đổi. Cho tới một ngày mình nhận ra mình không thích ra ngoài nữa. Mình bắt đầu ngại giao tiếp với mọi người. Chỉ là ngại thôi, kiểu lười, chứ không phải không thể. Lúc đó mình nghĩ bản thân mình đang ở ngưỡng "hoà hợp". Mình sôi nổi khi cần thiết, tươi cười khi cần thiết. Khoảng thời gian ở nhà mình chỉ muốn được ì trên giường mà thôi. Mình nhớ có bạn hỏi mình rằng, liệu tính cách như vậy có bị coi là giả tạo không?
Mình cũng phải hỏi bản thân mình điều đó. Mà mình nghĩ là không. Mình không gọi là giả tạo, có chăng chỉ là che giấu cảm xúc mà thôi.
Vậy nên cậu cứ là bất kì ai cậu muốn nhé. Miễn là cậu hạnh phúc. Không sao cả, chúng ta đều thay đổi mà.
Comments