Hôm rồi mình có cơ hội nói chuyện với một chị khách. Mình với chị ấy nói về thói quen làm việc của thế hệ cũ và thế hệ mới hiện tại. Mình kể với chị ấy về việc ông bà và ba mẹ mình đã chăm chỉ làm việc ra sao và cả việc họ đã cố chấp với việc làm 24/7 như thế nào.
Không phải chỉ có mình Việt Nam mà cả những đất nước khác nữa, kể cả những đất nước phát triển. Chúng mình đều làm việc để kiếm tiền và để lo được cho mọi thứ xung quanh. Mình quen nhiều người dân bản xứ bên này họ vẫn làm việc vô cùng vất vả. Thực ra tư tưởng làm không nghỉ đó không chỉ có mỗi người Châu Á.
Từ đó chúng mình sinh ra nhiều khái niệm giàu có hay thành công khác nhau. Nhiều người cho rằng phải an cư mới lập nghiệp. Tức là họ nhất định phải có nhà cửa có xe cộ có tài sản thì mới được cho là ổn định. Mình không phủ nhận điều đó, tuy nhiên khái niệm thành công cũng có thể được nhìn theo một góc khác. Một góc nhìn mới cởi mở hơn.
Thành công với mình là khi mình có thể cân bằng được công việc với cuộc sống và cả thời gian cho bản thân. Làm được tất cả điều này nhưng vẫn giữ được bản chất vốn có của mình: chân thành, sẵn sàng cho đi và luôn truyền năng lượng tích cực tới mọi người. Đây là khái niệm thành công của mình. Mình không cho rằng bản thân cần phải làm tới kiệt sức, vì điều này làm ảnh hưởng tới sức khoẻ tâm lý và ảnh hưởng tới chất lượng công việc lâu dài của mình.
Bên cạnh đó, mình hiểu được rằng mình cần phải giàu có theo một cách đúng nghĩa. Tức là mình không lợi dụng người khác (both of mental health and physical health). Mình không sử dụng lòng tin của họ để làm giàu có cho chính mình. Mình cũng sẽ không keo kẹt với bản thân vì mình biết việc chăm sóc bản thân mới chính là món lời lâu dài nhất.
Cậu có thể làm việc, có thể phải cố gắng rất nhiều. Nhưng hãy thành công theo cách cậu muốn. Đừng thành công theo cách người khác muốn. Đáp án của họ không lời giải của cậu. Hãy tìm một con đường cho chính mình và sống hạnh phúc với nó nhé!
Comentários